Giữa trưa nắng vàng rót nhẹ qua ô cửa sổ, căn phòng nhỏ trở nên yên ả lạ kỳ. Trong không gian ấy, cô giáo lặng lẽ đi từng bước nhẹ nhàng,vuốt nhẹ mái tóc lòa xòa trên trán từng bé. Không tiếng nói lớn, không sự vội vã, chỉ có nhịp tim đầy yêu thương của người gieo mầm lặng thầm.
Cô không chỉ là người dạy chữ, mà còn là người dạy cho trẻ biết thế nào là cảm giác được yêu thương, che chở. Bằng ánh mắt dịu hiền và nụ cười ấm áp, cô biến giờ ngủ trưa thành một phép màu – nơi tâm hồn non nớt được nghỉ ngơi trong bình yên tuyệt đối.