TRUYỆN NÚI BIẾT BAY
Thế là ngoan
Trong sân trại nhi đồng, bé Tộ đang tập Múa hát cùng các bạn thì bỗng thấy tiếng các bạn reo:
- Bác Hồ đến! Bác Hồ đến!
Thế là tất cả mọi người cùng ùa ra đón Bác. Tộ cố leo lên phía trước để được nhìn Bác cho rõ hơn. Bác Hồ đang đi đến với các cháu đây, giống Bác Hồ ở trong ảnh lắm. Tộ chọn chỗ đứng gần nhất để nhìn Bác nhiều và lâu hơn. Tộ nhìn Bác mãi không thôi…
Tộ cứ tưởng Bác vào lớp học, nhưng không, Bác dắt hai bạn nhỏ đi vào phòng họp rồi xuống thẳng nhà ăn, buồng ngủ, nhà tắm, nhà bếp…của trại. Tộ đã tìm cách đến gần Bác hơn nữa, gần đến mức Tộ đi sát ngay cạnh Bác từ lúc nào.
Trở lại phòng, bác ngồi xuống và bảo các cháu ngồi xung quanh. Ôi chòm râu của Bác trắng và đẹp làm sao! Bác hỏi:
- Các cháu chơi có vui không?
Cả trại cùng thưa:
- Thưa Bávui lắm ạ!
Bác cười:
- Các cháu ăn có no không?
Cả trại cùng thưa:
- No ạ!
Bác vui lòng khen:
- Thế thì tốt lắm! Bây giờ Bác chia kẹo cho các cháu. Các cháu có thích kẹo không?
Cả trại thưa vang:
- Có ạ! Có ạ!
Một bạn gái giơ tay xin nói:
- Thưa Bác, ai ngoan thì được ăn kẹo ạ!
Bác gật đầu:
- Các cháu có đồng ý không?
- Đồng ý ạ, đồng ý ạ!
Bác đứng lên cầm kẹo và chia cho từng cháu một. Ai cũng vui, cũng cười tươi, chỉ có Tộ là hơi buồn. Tộ tự nhận thấy mình chưa ngoan. Khi bác đưa kẹo cho Tộ, Tộ cúi đầu khẽ thưa:
- Thưa Bác, hôm nay cháu không vâng lời cô giáo, cháu chưa ngoan ạ…
Giọng Tộ nghẹn ngào, hối hận. Bác hiền từ cúi xuống xoa đầu đứa cháu bé bỏng nhưng đã dũng cảm nhận khuyết điểm. bác khen:
- Cháu biến nhận lỗi thế là ngoan lắm đấy! Cháu vẫn được phần kẹo như các bạn khác.
Tộ sung sướng quá, ngẩn lên nhìn Bác đặt phần kẹo vào tay em…
Thế rồi, bác còn quay lại bảo các cô cất phần kẹo cho các cháu vắng mặt.
Kẹo ngon Bác cho, Tộ đã ăn hết từ lâu. Nhưng tình thương của Bác đối với các cháu nhỏ thì Tộ vẫn còn nhớ mãi, không thể nào quên được…